Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  LOVE GAME


Phan_14

Mắt nó mở to tròn lên, hắn càng nói nó càng thắc mắc...-

" Tại sao chúng biết Phương là nhược điểm của Tuấn, với lại hai người họ chưa quen nhau được lâu mà, lấy gì mà chúng xác định được ....??."

Trời ạ......., không sao, cố thêm tí nữa, ....

" Anh cũng không rõ, có lẽ gần đây hầu như tên đó đã cắt đứt liên lạc với mấy cô nàng khác. anh nghĩ là vậy..."

Đúng thật hắn không có tài dựng chuyện mà.....

Câu trả lời của Phong không thỏa mãn được trí tò mò của nó. Nhưng thật sự nó rất giận. Phương là đứa bạn không khác gì chị em ruột thịt với nó, càng nghĩ càng tức, tại sao nhỏ phải trở thành con mồi nhữ chứ. Rút cuộc, Tuấn là người nhưng thế nào, lại đi quan hệ với bọn người đó.

Còn hắn, chẳng phải đã bạn rất thân của tên đó sao. Vậy mà cái gì cũng không chắc, không biết, còn nói có lẽ nữa chứ.

Tính hờn mát trổi dậy.

Cánh cửa nhà nó cũng dần dần xuất hiện. Dừng lại, nó quay sang dẫm một cái thật mạnh vào chân hắn, quát lên-

" Em mặc xác cái tên đó, dù có là bạn thân của anh đi chăn nữa. Nếu chuyện đó lại xảy ra một lần nữa với nhỏ, em sẽ phanh thay tên Tuấn chết tiệt đó đấy.."

RẦM.........( tội nghiệp...!)

Liếc xéo hắn một cái, nó tung cái cửa , bước vào nhà.

Đứng bên ngoài, Phong không quay bước. Dựa lưng vào thành tường, ngước đầu lên. Nhắm mắt châu mày lại....

< Càng lúc càng trở nên không khác gì tên lừa đảo>

Phải mất bao nhiêu lần nữa đây, còn bao nhiêu câu chuyện hắn sẽ phải bịa ra. Mỗi khi nhìn nó thật thà tin lời hắn đến ngây thơ. Phong lại nhói lòng lên, rút cuộc cái gì đang tồn tại giữa nó và hắn đây......

..................Tình yêu.............

...............Thù hận.....................

....hay Trò đùa......................................!

------------------------------------------------------

Quay trở lại khu chung cư đó..................

Nhè nhẹ trên người Phương, Tuấn nâng đôi tay nhỏ nhắn ấy, nhìn mà xót cả lòng. Chắng khác nào ngàn kim châm vào con tim Tuấn. hôn lên những vết thương ấy, dời lên trên...........

Bàn tay lươn lướt trên cái thân thể đã đẫm ướt mồ hôi, xoa dịu lên bầu ngực ấy, nghiêng xuống ........vào tai...-

" Anh không bao giờ để chuyện ấy xảy ra lần nữa........anh yêu em..."

Những cử động nhịp nhàng di chuyển, trán lấm tấm giọt hơi, nhỏ nhắm nghiềm mắt , hơi thở phầm phộc.

Xen kẽ lấy đôi tay mình với nhỏ, Tuấn hôn Phương một cách mãnh liệt, nụ hôn nóng như lữa đốt, cuống lấy lưỡi nhỏ không ngừng, khiến gương mặt Phương bỗng trở nên tê dại, đỏ ngất đi.........

Dời tay xuống , ép chặt hai chân nhỏ vào hông mình ,nâng lên. Tuấn ghì chặt người nhỏ xuống ,ôm trọn cả thân thể nàng. Rồi tiếp tục "cuộc chiến" ( tự hiểu )

Đau lắm chứ, ứa cả nước mắt ra, thật sự nhỏ hơi có phần ngạc nhiên, đông tạc của tên này có phần gấp rút, thô bạo..... Bấu chặt tay vào vai Tuấn, Phương thở hổn hển nói...-

" Đ.a.u... q..u.á ................"

Không đáp trả lời nhỏ, vẫn tiếp tục. Ngày lúc một nhanh, lâu dần sau đó, đột nhiên thì thầm vào tai nhỏ, đôi mắt có phần ươn ướt.......-

" Tuyệt đối đừng rời bỏ anh........."

" Không bao giờ được phép buôn anh ra.......dù có chết........"

Gương mặt dỏ dần lên,.... nhận ra được cài gì đó ẩm ướt trên má Tuấn, Phương đưa tay vịnh chặt khuôn mặt đó lại, kéo nhẹ xuống, chủ động hôn vào môi thay cho lời đáp của mình.

Choàng tay , ôm chặc cổ Tuấn, nhỏ nấc lên từng tiếng.-

" Chết cũng không ...."

Hôn lên trán nhỏ, vuốt mái tóc mết mại ấy, chợt lòng cảm thấy niềm hạnh phúc được thấp sáng, nở nụ cười mỉm........-

" Ngoan lắm......"

Hết giật rồi khóc.............

Hết khóc rồi cười.............

Hai tên ngốc này thi nhau tủm tỉm ( nhỉ nhảnh ớn !!!)

Thắp trong đêm tối, hơi ấm và sự yêu thương , được hòa huyện giữ hai con người này.............................

.........................................

Tối đó, về đến nhà, dù người đã mệt rã ra. Nhưng Phong vẫn thức trắng với đóng giấy vụng trên bàn hắn. Cặm cụi xem xét, kiểm tra lại từng tài liệu.......... chì còn một ngày nữa là cuộc họp sẽ diễn ra. Nhất định không thể sơ xuất.

Mặc khác, còn phải đau đầu bức tóc với nó. Thôi rồi không khác gì giận cá chém thớt. Nhưng thật sự hắn cũng cảm thấy lo cho tên bạn mình và Phương. Ông Cường không phải kẻ dễ dàng chịu thua.........

-----------------------------------------------------

Sáng hôm sau....

........4 giờ 30 phút....................

Cựa quậy người ,đôi mắt mở dần. Thở một tiếng thật nhẹ, với tay ôm lấy người nằm bên. Ngước lên, nhẹ nhàng hỏi.

-" S.ao an.h dậ.y s.ớ.m t.hế."

Đang suy nghĩ gì đó chợt bị tiếng Phương làm thất tỉnh lại....

Vuốt đầu nhỏ, Tuấn nghiêng người xuống hôn vào mà Phương..-

" Anh làm em thất giất àh....."

" Uhm...m...m...hông có..."- Nũng nịu nhìn yêu khôn siết.

Không dựa lưng vào thành giường nữa, Tuấn lui dần, nắm xuống, ôm choàng lấy người nhỏ.

Lúc này trong đầu chợt nhớ đến chuyện hôm trước, lắc lư tay Tuấn, giọng có phần thắc mắc lẫn tra khảo....-

"....................................

Mọi chuyện liệu sẽ ra sao.?

Tuấn sẽ rơi vào tình thế nào đây............!

Còn nó và hắn........

CHÁP 25

…………………………………

Ngồi thẳng người dậy, xoay lại, đặc thân đè lên mình Tuấn, Gương mặt Phương trở nên nghiêm túc hẳn đí…( có nghĩa tỉnh ngủ rồi đấy…!)

“ Anh đang giấu em chuyện gì phải không…?”

Dù rất muốn hỏi thẳng, nhưng cái nhỏ cần lúc này là sự chân thật của Tuấn. Đúng vậy, Phương muốn không cần phải hỏi, mà muốn tên này tự giác “ thật tình khai báo” ra………

Nhìn thẳng vào mắt Tuấn, khiến cho tên này trở nên bất động …………

Rồi sau đó, Tuấn cũng dừng bình tĩnh lại, đưa lên nắm chặt hai cánh tay nhỏ, lạnh lùng nói……

“ Thật sự em muốn biết sao ?”

“ Đúng vậy”

Dức khóat trả lời, đôi mắt không hề lãnh tránh cái nhìn buốt giá , lạnh lùng của Tuấn.

………………….

Nhìn nhỏ một hồi lâu , mắt nhắm lại , thở dài một cái rồi đẩy tay ôm đầu nhỏ vào, giọng trầm ấm ..-

“ Anh không có được một cuộc sống như người bình thường”

Tay vuốt tóc nhỏ….. Tuấn nói tiếp..-

“ Được sinh ra trong một gia đình… , àh không,… không đáng được gọi như thế……………”

Kể lại tất cả những gì tên này đã trải, đã phải chịu đựng…….., phải không giấu bất kì điều gì về bản than mình hết. Một cuộc sống đã sớm tắt đi những tiếng cười chân thật , mà thay vào đó là phải cười xuôi với đời……

Một tuổi thơ không đáng được gọi như thế, đã lấy đi tất cả những gì của một đứa trẻ vẫn còn trong độ tuổi long nhong , chơi đùa.

……………………………………….

Sống với lớp vỏ bọc bao quanh, một niềm tin chưa bao giờ được tốn tại………… Tất cả đã trở nên khép khín.!

………………..

Tựa đầu vào người Tuấn, dòng nước mắt lăng dài, theo đó mà rơi, xuôi dọc theo thân thể người bên dưới.

Đúng là đồ ngốc, thật quá vô tâm – ích kỉ . Tự trách bản thân mình , có khi nào nhỏ chủ động tìm hiểu về gia đình Tuấn …? – Không.

Chưa bao giờ nhỏ quan tâm điều đó, trong đầu lúc nào cũng chỉ mung lung…< liệu người ấy có thật lòng không >

….< Liệu đây có phải là giất mơ >

…..< Liệu Tuấn có phải chỉ xem mình như những cô gái kia không >

Cứ thế, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đầm chồi trong trí Phương. Chưa bao giờ nhỏ nghĩ đến vấn đề này….

Đúng thật là một con ngốc.

Chồm người dậy, Phương hôn phớt lên môi Tuấn, giọng run run –

“ Em xin lỗi…..”

“ Em chỉ biết mỗi tình yêu mà không hề biết rằng điều gì đã khiến anh tồn tại….”

“ Em là một đứa ích kỉ..”

Khóc khút khít bên vai Tuấn, vỗ nhẹ lên đầu nhỏ, Tuấn mắng yêu..-

“ Ngốc..!”

………………………………………………..

Nhỏ cứ thế, cúp mặt xuống, ngừoi run bần bật lên, nhưng không nấc thành tiếng…., một khỏang thời gian sau…

Chợt Phương ngước đầu dậy,…-

“ Anh đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé, đừng đầu nữa…em không muốn chuyện gì đó sẽ xảy ra với anh..”

Đôi mắt có phần hỏang sợ trong Phương.

Vuốt trán , Tuấn hôn nồng vào, nhéo mũi nhò, mỉm cười một cái…..

“ Yên tâm ,.............em không tin anh àh..”

“ Nhưng..”

“ Sụyt..!”

Đưa tay che lên làn môi quyến rũ của nhỏ, vòng tay âu yếm người Phương..

“ Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh….như thế là đủ…..”

Tiếng sát trao nhỏ nụ hôn dài,…..

Hình như nhỏ còn một điều chưa hỏi, đẩy người Tuấn ra, cặp mắt long lanh , đầy thắc mắc...-

" Em muốn............."

" Có phải em muốn hỏi Phong là người như thế nào ?"

Nhìn thoáng qua mắt Phương, tên này thừa sức biết, thành ra cắt ngang lời nhỏ...., .Gật nhẹ cái đầu, Tuấn dịu

giọng nói..-

" Phong cũng không khác anh là mấy...."

" Cái gì..!!"

Chưa nói hết câu , nhỏ đã nhảy khẩn lên, mặt trở nên kinh ngạc , đầy sững sốt....

" Thế...."

Cốc..!

Kí một cái vào đầu Phương, rồi kéo người nhỏ lại,..-

" Này em nghe anh nói hết đã"

Cuối cùng nhỏ cũng im thinh thích, dán sát gương mặt mình vào, chăm chú nghe.....

Thở một miếng...lấy hơi cái đã nào...!

" Phong là người đứng đầu một tập đoàn khá mạnh. Nhưng cũng giống anh, rất ít người biết tới vì hầu như chưa bao giờ ra mắt trong cái cuộc kí kết, trừ lúc sang nước ngoài, "....................................

Nhìn nhỏ vài giây, vuốt má Phương nói tiếp..

" Em chỉ cần giữ riêng cho mình là được, không nên nói cho Nghi, đừng hiểu nhầm ý anh..."

" Là đàn ông, khi nào họ cảm thấy đến lúc phải nói, tự động mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu em muốn giúp , cái tốt nhất - hãy tin vào tình yêu giũa hai người đó..."

Phụng phịu xuống, đúng thật là nhỏ định lát sau vào lớp sẽ xả hết cho nó nghe, chưa gì đã bị tên này chặn đầu lại, nằm rộp xuống người Tuấn, suy nghĩ mơ hồ, vòng vong.... Phương thỏ thẻ...-

" Tại sao người đó lại là em....."

Hôn lên đầu nhỏ, Tuấn cười nói âu yếm...-

" Thật sự anh cũng không hiểu vì sao..................có lẽ em tồn tại chỉ để thuộc về anh ....chắc là vậy rồi.."

Giật nảy người lên, ngổi chỏm dậy...., phồng má ,trợ mắt, đánh liên tiếp lên người Tuấn-

" HA, ai cho anh tự cao hả,....chết này...chết này....."

" AHA, mát mắt....!"

" ???"- Chưa hiểu ý tên đó.

" Đúng là vợ anh có khác "- Mắt vẫn dán chầm chầm vào vật thể sống.....

Nhìn xuôi theo đường mắt của Tuấn, tá hỏa hồn lên, lấy tay kéo chăn, che người lại, mặt đò như gất, xấu hổ ko lỗ chui....

" Á....Á.....a anh nhìn cái gì vậy, biết ngay khỏi đây, tên chết tiệt.."

RẦM.....( xong đời em)

Một sinh vật lạ vừa mới bị ném văng ra khỏi căn phòng ấy..

.............................

......................Reng.....reng.....reng......!

Tiếng chuông vào lớp ngân vang, vừa bước vào lớp đã thấy nhỏ và tên "đáng ghét" ( với nó ) đang ngự trị trong ổ mình.

Lập tức chạy như tên lửa, nó ào xuống chỗ Phương, tay sờ tay xách. Kéo người nhỏ dậy, trái - phải, trên - dưới, xoay vòng vòng làm Phương đầu quay tu tủ theo. Gương mặt nó hấp tập, giọng rằng hỏi..-

" Mày không sao chứ, vết thương còn đau không, có bị chỗ nào nặng không......."

" STOP"

Dùng tay bịch mỏ nó lại, Phương nhấn vô trán nó.

" Mày nhã phanh vừa vừa thôi, chờ tao nữa......"

Ôm nó một cái thật thân thiết.....nhỏ cười tủm tỉm nói..-

" Tao xin lồi , khiến mày lo sốt vó lên. Nhưng tao không sao cả mày đừng lo"

" Thật sao...!"

Nhìn con bạn mà vẻ mặt nó không chút nào yên tấm. Liềt xéo, phóng tia lửa sang Tuấn, và cả hắn nữa...

Thấy thế, tên đó kều tay hắn, có chút ngạt nhiên...ngây thơ hỏi..-

" Sao vậy, lại gây à"

Quay sang thằng bạn chí cốt, hắn thở dài, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi ( thức trắng đêm qua mà ), nắm bẹp xuống bàn, đáp-

" Ừ, nhưng nguồn boom phát ra từ bên mày đấy.....đặt mìn cho cố vào...làm quân tao chết lây hết."

" HA.....HA....HA......"- cười sặc sụa, vỗ tay vào lưng hắn...bộp...bộp...

Đôi mắt thôi không phóng điện + lửa nữa, nhìn Phương, giọng hấp tấp...-

" Thế mày có biết nguyên nhưng không..!"

" Thì......."- mén tí nữa nói toẹt ra, may mà thắng kịp......ngưng một lúc nhỏ -

" Vì tên ngốc đó làm mích lòng người khác nên tao bị hưởng ké đấy mà"- tay gãi gãi đầu, diễn như thứ thiệt.

Ánh mắt nghi ngờ - " Thiệt không, ..hay mày cũng giấu tao chuyện gì !!"

Hất vai con bạn, Phương tỏ vẻ hờn mát....-

" Tao mà mày cũng không tin àh" ( còn gì nữa...!)

Nó đứng như trời trồng không biết phải nói gì hết, thấy thế Phương liền nắm tay nó giật giật , nhõng nhẽo...

" Mày nỡ để một người đang bị thương đứng như vậy tới hết tiết hả...!"

Sự nhớ là mình đang chắn ngang đường vào bến của nhỏ, nhanh như cắt, nó và Phương tiếng xuống chỗ ngồi.

< Vậy là Phong không lừa dối mình>, sự hoài nghi trong nó chợt được xóa dần hết.

Quay xuống bàn hắn, với gương mặt xinh xắn, tươi rói trở lại. Nó mỉm cười làm Phong đỏ mặt. Nhìn như thế, mà lòng Phương thấy rây rứt, chỉ riêng nó vẫn không biết được sự thực, tới lượt nhỏ liết xéo Phong bằng ánh mắt sắt thép

< Cái tên này, chừng nào mới chịu khai ra đây > ( chắc còn lâu...!)

Đột nhiên thấy ơn ớn luồn khí lạnh, dây vào sống lưng..( chắc mấy bạn biết ai rồi nhỉ...)

Tiết học cứ thế mà trôi dần dần đi..................................

Ca thứ 4: Môn Lí

...Bộp....bộp....bộp..

" Nào, các em chuẩn bị lấy giấy ra, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhò về các công thức. Cô muốn biết các em có coi lại bài trong suốt kì nghỉ không....nhanh nào..."- bà cô nói, tay cứ vỗ vào nhau lia lịa.

" HẢ, CÁI GÌ ........."

" SAO LẠI THẾ...........??"

" ĐỪNG MÀ CÔ ƠI....."

" Miễn bàn luận, nhanh lên nào...."- dứt khoát , với câu nói đó, bà cô khiến cho đứa nào mặt cũng méo lên méo xuống..( trừ hai tên quái đảng ngay góc dưới kia...!)

Nó nhìn Phương.....!

Phương nhìn nó......!

Hai đứa khóc rồng cho số phận......Chỉ còn chiêu duy nhất....

Ngôi sao sáng , lấp lánh , lấp lánh hiện ra....ngay trong

đôi mắt của hai cô nương nhà ta................

Nó và Phương sẽ làm cái trò gì trong suốt giờ kiểm tra đây.............?

CHÁP 26

BẠI TRẬN

Hai tên ngố phía sau, cũng bó chiếu với tụi nó.

Nếu là những môn toán, anh hay các món ruột của nó và Phương thì không cần phải làm cái trò này. Khổ nỗi trời đã định, bẩm sinh hai đứa ngu " Lí " rồi. Đành liều một phen vậy....!

Nhanh tay rút quyển sách ra khỏi cập mình, Phương xé toạt trang công thức , còn xé thêm một lần nữa. Chia làm hai mảnh. Nó một nữa , Phương một nữa. Nó cầm tờ giấy cũng khá nhỏ, nhét ngay dưới đùi mình, để trên ghế rồi ngồi che lên ( quen quen àh nha....! ).

Quay đầu sang nhỏ ra hiệu...< Thủ lĩnh , đã nạp đạn..>

Tới Phương , bất lợi thế vì ngồi bên ngoài nên nhỏ không thể làm như nó, mà nếu để phía bên trong thì sẽ rất khó coi vì hai mảnh giấy đè lên nhau. Ác chiến nó lại thuận bên phải ,thành ra nhỏ phải kiếm kế sách khác.......

Nghĩ................nghĩ........nghĩ....................

..............................!!!

AHA........< Có rồi >

Phương lẹ tay lôi cuộn băng keo hai mặt ra, xé một miếng dán vào tờ giấy rồi " ịn " vào lưng thằng xấu số ngồi ngay bàn phía trên phía ,bên cạnh nhỏ Mai. Con bạn lắc đầu chào thua hai đứa, lòng cũng cầu độ cho tên ngồi cạnh mình...( Nam mô...nam mô....!)

Vừa dán xong, cảm thấy có cái gì đó là lạ trên lưng mình, tên " xấu số " cự quay, đưa tay sờ mó......chưa kịp rờ...

....XOẠT..............

" Nhút nhít là ta cho thăng liền đấy, ngoan ngoãn ngồi yên, hợp tác . Chúng ta sẽ thành công trong cuộc đại chiến này.... Nghe rõ chưa...!" Lôi xệch áo thằng đó kéo ngay về phía sau, dựa lưng vào thành bàn nhỏ. Thế là mãnh giấy đã được che khuất.

Chưa hoàng hồn , đã nghe tiếng nó đệm theo....

" Đúng đầy, động đậy là mềm xương.."

Lời hăm dọa bay thoáng vào tai tên " xầu số", toát cả mồ hôi vì cái trò quái đảng của hai đứa nó. Đành làm theo lời vậy, một phần thằng này cũng không thuộc bài, thêm vào đó con Nghi vốn có tiếng trong lớp. Chọc nó nổi điên, có vé đi " Bán muối ".

Bịch miệng nín cười trước hành động bó chiếu của hai đứa nó. Tuấn và Phong ngồi run đùi, cười khinh khỉnh, chờ xem hai cô em bé nhỏ của mình sẽ bày thêm cái trò gì nữa đây.......

Quay sang phát ra kí hiệu hoàn tất trận binh bố của mình,

Phương cười đắc thắng.....( chờ coi....!)

Nó cũng vậy.......( chờ coi...!.)

.................................................

"Nào, sau khi cô viết xong câu hỏi lên bảng thì bắt đầu tính giờ đấy nhé....!"- Miệng nói, tay viết ngoay ngoáy trên bảng.

" 3 "

" 2 "

" 1 "

" Rồi, bắt đầu nào "

Xoay người về phía bàn giáo viên, bà cô ngồi xuống, vắt chéo chân, tay chóng cằm. Đưa mắt nhìn về phiếu điểm danh, nhìn thoáng qua lớp. Xem có đứa nào vắng mặt không...

< Ok >- Nó.

< Ok >- Phương.

Hành động thôi.....................

Câu thứ nhất, nhìn lên bản đọc đọc......< Ồ câu này bên tao đấy >


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .